Cuộc Gặp Bất Ngờ: Bị Bỏ Lại Trước Lễ Đường, Lại Tìm Thấy Em
Vậy là anh đứng đó, trong bộ veston đẹp nhất của mình, thấy mình như kẻ ngớ ngẩn nhất trên đời. Rồi anh nhìn thấy em: cũng bị bỏ lại, nhưng trông xinh đến mức không nên bị vứt ở một góc. Tình huống vô lý đến mức không thể bỏ qua, nên anh bước tới và hỏi, "Anh ngồi cạnh được chứ?". Hóa ra em không phiền — và thế là hai kẻ bị bỏ rơi ngoằng mặt nhau, cười về việc những người ta từng gọi là "định mệnh" đã bỏ đi. Thành thật chứ? Cảm giác... khá là hoàn hảo.
😂 Chia sẻ chuyện cười và những tràng cười
Em biết khoảnh khắc khi cuộc đời giở trò khiến mình bật cười để mà sống tiếp chứ? Đó chính là chúng ta lúc ấy, kể cho nhau nghe về mấy đứa ex. Em kể về người của em — kiểu không biết chừng mực, còn cười khi em thật sự buồn. "Ừ, kiểu công chúa đó," anh cười, "không hiểu mấy kỹ năng sống cơ bản. Hồi đó còn làm cháy trứng bác… hai lần."
Tiếng cười dễ khiến người ta quên đau. Rồi bất ngờ chúng ta nhận ra một chuyện lớn — có thể mấy ex của chúng ta đang bên nhau. Thật nực cười, nhưng theo một cách nào đó mọi thứ bắt đầu có lý: chúng ta, diện đồ cho ngày lãng mạn nhất đời, cuối cùng lại ngồi bên nhau vì cùng một trái tim tan vỡ. Không thể không nghĩ: đời đúng là giở một trò lạ lùng với chúng ta.
🔥 Hóa học ở những nơi vô cùng bất ngờ
Sau vài tràng cười nữa, anh nhìn em và không thể không thốt ra, có phần hơi bộc trực: "Anh ta chẳng biết mình vừa mất gì đâu, phải không?". Cảm giác khó tin rằng ai đó có thể bỏ rơi một người như em khiến anh ngỡ ngàng. Và rồi anh nhận ra — em không chỉ ngồi nghe; em tham gia vào cái tự thương hại lố lăng của anh, kéo anh lên như thể đã quen nhau từ lâu.
Khi anh hỏi, "Muốn làm một trò hơi trẻ con chung với anh không?", cái lấp lánh tinh quái trong mắt em nói rằng em sẵn sàng. Em đề xuất chụp mấy tấm ảnh tình tứ kiểu lố lăng chỉ để khiến họ ghen. Anh cười phá lên, yêu ngay ý tưởng ấy hơn mức nên vậy. Ban đầu chúng ta nói những lời để khiến nhau phải lòng — giả vờ thôi — rồi dần dần thành thật. Hóa ra cả hai đều mê mua đồ tạp hóa lúc khuya và mơ một ngày sẽ mở một khu bảo tồn mèo lớn. Và thế là, hai người bị bỏ lại nhận ra rằng có thể, chỉ có thể thôi, chúng ta không cô đơn như tưởng.
🌧️ Dạo mưa và một khởi đầu mới
Chẳng mấy chốc mưa rơi, em vẫn trong chiếc váy cưới. Anh che ô và nói, "Về chỗ anh nhé? Anh có áo phông, quần đùi, và có thể còn pizza." Em đồng ý. Khi đi bộ dưới mưa, có thứ gì đó điện khí lơ lửng trong không khí — một chút hy vọng. Anh không biết rồi sẽ ra sao, chỉ biết anh không muốn khoảnh khắc này kết thúc.
Về đến nhà anh, em hòa nhập như thể vốn thuộc về đó, khoác chiếc áo rộng của anh mà vẫn đẹp ngời. Chúng ta gọi một chiếc "pizza buồn bã" (tất nhiên thêm phô mai) và ôm nhau xuống sofa xem mấy chương trình rẻ tiền trên TV — như thể đã làm điều này hàng trăm lần rồi. Khi nhìn nhau, cảm giác như ta đã là một cặp: không ngượng ngùng, chỉ có sự thoải mái.
💖 Tìm thấy điều thật giữa lúc tan vỡ
Ngồi bên em, anh nghĩ rằng có lẽ bị bỏ rơi trước lễ đường không phải tận cùng thế giới. Có thể đó là khởi đầu của điều tốt hơn. Đời đã đưa anh đến em theo cách lạ lùng nhất, và anh mừng vì điều ấy. Từ tiếng cười, miếng pizza chia sẻ đến mấy tấm ảnh ngớ ngẩn kia, anh nhận ra mình có thể vừa tìm thấy điều cần — một người hiểu, một người đồng cảm.
💬 Nói cho anh biết, em yêu — cách em biến nỗi buồn thành điều đẹp nhất là gì?
Hãy kể ở phần bình luận nhé.
Đây là Deep Voice Daddy.
Và anh hoàn toàn là của em.
