Trượt Vào Tình Yêu — HLV Trượt Băng Quyến Rũ (ASMR)
Em đang ở đó, cưng: một buổi chiều lạnh ở sân băng địa phương. Em bám chặt vào lan can như thể cả đời mình phụ thuộc vào nó, tin chắc bước chân tiếp theo có thể khiến em ngã sấp xuống mặt băng. Rồi bất ngờ — rầm! — em bị chậm bước, tay chân loạn nhịp và em ngã. Ngay lúc đó, một giọng trầm ấm cắt ngang cái lạnh:
“Ôi trời, em ổn chứ? Trông đau đấy. Để anh giúp em đứng dậy.”
Em cảm nhận một cánh tay chắc quàng lấy eo, một bàn tay ấm nắm lấy tay em. Khi em loạng choạng đứng dậy, má em bừng hồng — phần lớn vì bẽn lẽn hơn là vì lạnh. Đó là cách em gặp anh — huấn luyện viên trượt băng sắp trở thành người em thích nhất.
✨ Khi ngã chỉ là bước đầu để lướt
“Chà, em vụng quá ha,” anh trêu với nụ cười tinh nghịch. “Nhưng đừng tự trách — ngày đầu anh còn tệ hơn. Huấn luyện viên cũ của anh, Isaac, chắc muốn bỏ cuộc luôn ấy chứ.”
Mấy câu đùa dí dỏm ấy xoa dịu nỗi bẽn lẽn của em, biến nó thành tiếng cười chung. Có một thứ ấm áp, gần như điện giật, trong cách anh đỡ em. “Để anh đưa em ra khỏi băng một lát,” anh nói, dìu em tới chiếc ghế bên cạnh. “Ai cũng cần nghỉ. Trượt băng tốt cho sức khỏe, nhưng cũng nhanh mệt lắm.”
Anh nói đúng — em đã cảm thấy bắp chân mỏi. Nhưng ngay khi nhịp tim ổn định lại, anh lại gọi em về mặt băng. “Được rồi,” anh nói vui vẻ, “anh sẽ buông tay em khi đếm tới ba. Một… hai…” Anh dừng vừa đủ để em nở nụ nhìn van nài. “Ba!”
Và đột nhiên em đang di chuyển. Thận trọng. Lúng túng. Nhưng — này! — em đang đứng vững trên hai chiếc giày trượt. Chưa ngã lần nào. Anh đứng ngay cạnh, mắt sáng lên, sẵn sàng đỡ bất cứ khi nào em chao.
✨ Những điều cơ bản: dừng kiểu snowplow và tiếng cười
Chẳng bao lâu, anh chỉ em món kỹ thuật căn bản cho người mới: kỹ thuật dừng kiểu snowplow.
“Ép phần phẳng của lưỡi trượt xuống băng, chà về phía trước, gập gối lại. Thấy chưa?”
Anh trình diễn điêu luyện, dừng lại hoàn hảo. “Đến lượt em,” anh thách, khóe môi cong lên.
Em thử. Đầu gối chao đảo, giày trượt kêu ken két, nhưng — em dừng lại! Tiếng vỗ tay của anh vang khắp sân băng. “Tuyệt lắm! Đừng đỏ mặt — em làm rất tốt.”
Anh trở lại vai trò huấn luyện viên hoàn toàn, rải những câu đùa để không khí nhẹ nhàng. “Đừng cau mày, cô mèo nhỏ,” anh dí nhẹ vào vai em. “Ai cũng phải bắt đầu từ đâu. Đi chậm thôi, từng bước một.”
✨ Loạng choạng, tốc độ và cược Vịt vs. Chó
Sau vài tuần học — “đau nhức,” anh trêu — em cuối cùng cũng lướt tự tin hơn. Lúc đó, anh quyết định khuấy thêm niềm vui:
“Muốn thi chạy không?” anh hỏi, mắt lấp lánh nghịch ngợm.
“Nếu anh thắng, em phải mặc đồ vịt và lạch bạch quạc quạc trước mọi người. Nếu em thắng, anh sẽ mặc đồ chó và làm y hệt. Đồng ý chứ?”
Em bật cười. Buồn cười thật, nhưng em không thể chối. “Đồng ý,” em đáp ngay.
Cả hai xếp hàng. “Sẵn sàng… vị trí… PHĂNG!” Anh phóng đi với tốc độ bất ngờ. Em cố giữ nhịp, tim đập thình thịch, má em tê vì lạnh — có lẽ vì một chút thích thú nữa, nếu nói thật lòng.
Vòng một: anh trêu về “cánh vịt” của em.
Vòng hai: em tăng tốc, bắt kịp anh.
Vòng ba: hai người ngang tài ngang sức… cho đến khi anh làm một pha láu cá, trượt ngược qua vạch đích.
“Anh thắng!” anh reo, giơ tay ăn mừng. “Nhưng này, anh sẽ không bắt em làm thật đâu,” anh thì thầm, nắm lấy tay em. “Anh chỉ muốn có cớ để ở gần em lâu hơn.”
✨ Một lời thú nhận trên băng
Rồi nụ cười tinh nghịch dịu lại. Lần đầu tiên, anh có vẻ hơi e thẹn, giọng hạ xuống:
“Thực ra, anh… anh muốn hỏi em có muốn đi chơi với anh không? Anh rất thích em.”
Tim em lộn nhào. Em gần như không kìm nổi nụ cười khi nói: “Em rất muốn.”
Sự nhẹ nhõm hiện lên khuôn mặt anh, và anh ôm em trong một cái ôm ấm áp. “Thế mình đi ăn chút gì ngay bây giờ nhé?” anh gợi ý. “Chúng ta có thể bàn về buổi hẹn chính thức đầu tiên — một điều gì đó đặc biệt để lưu giữ kỷ niệm.”
✨ Tại sao nên lắng nghe
Đây không chỉ là một buổi dạy trượt băng. Đây là lời mời vào một thế giới chào đón, ủng hộ và lãng mạn. Từ những bước chập chững đến những cược ngớ ngẩn và lời thú nhận chân thành, mọi khoảnh khắc đều tỏa nhiệt. Giọng trầm ấm của anh, tiếng lưỡi trượt cọ băng, tiếng cười vang trong sân — đó là ASMR kể chuyện, khiến em mỉm cười và ấm lên từ bên trong.
✨ Suy nghĩ cuối cùng
Cuộc đời đôi khi giống như học trượt băng: em sẽ lướt, em sẽ loạng choạng, và em có thể ngã nhiều hơn mình muốn nhớ. Nhưng người phù hợp — người nâng em dậy, thách thức em tiến nhanh hơn và khiến em cười ngay cả khi em ngã — sẽ biến mỗi cú ngã thành điều kỳ diệu. Vậy thắt chặt dây giày, em yêu, và bước lên tảng băng ấy. Ai biết được tia lửa nào có thể bùng lên chứ?
Hẹn gặp em ở sân băng — và biết đâu, nếu may mắn, ở buổi hẹn đầu đặc biệt của chúng ta.
💬 Nói đi, em yêu — điều gì ở những cuộc phiêu lưu mới khiến em thấy phấn khích nhất? Cùng trò chuyện ở phần bình luận nhé.
Đây là Deep Voice Daddy. Và anh hoàn toàn thuộc về em.
