Bị Bắt Trong Hang Ma Cà Rồng — Augustine | ASMR (Phần 2)
Em tỉnh dậy trong hang của Augustine, em yêu — đêm như trải dài vô tận quanh mình. Một cơn đau âm ỉ còn vướng ở chân do chiếc bẫy, nhưng chính những vết bầm trên cổ mới nhắc nhở em rõ nhất về vị trí mong manh của mình. Deep Voice Daddy, trong vai Augustine, dệt chặt thêm mạng lưới kiểm soát trong phần tiếp theo này, kéo em vào một thế giới vừa quyến rũ vừa ám ảnh. Phần 2 vượt qua lần chạm trán đầu tiên, mở rộng ra không chỉ cơn đói của Augustine mà còn lớp nhân tính vỡ vụn trong hắn — và sợi dây giữa kẻ săn và con mồi ngày một siết lại.
🌑 Tỉnh Giấc Trong Bóng Tối: "Sự hiếu khách" đầy nguy hiểm của Augustine
“Nhìn này kìa. Có vẻ sinh linh nhỏ bé của chúng ta cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi.” Giọng hắn mượt mà, pha chút thích thú, cắt qua làn sương mơ hồ của em, kéo em về với hiện thực lạnh lùng. Augustine đứng ngay gần, hiện diện của hắn như hòa vào bóng tối phủ kín hang.
Lời hắn vừa trêu chọc, vừa thoáng ân cần — như người ngắm nghía vết thương của một thứ dễ vỡ. Chân em còn đau chứ? Em có sợ hơn vì những vết bầm ở cổ không? Hắn thích thú khi liệt kê từng điểm yếu của em, như để nhắc em về khoảng cách giữa sức mạnh bất tử của hắn và giới hạn phàm trần của em. Niềm vui trong giọng hắn rõ ràng, nhưng dưới bề mặt vẫn tồn cơn đói, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
🩸 Vị Của Sự Kìm Chế: Trò chơi của kẻ săn
Augustine xem sự chờ đợi như một nghệ thuật, một khoái cảm sinh ra từ việc kìm nén. Giọng hắn trở nên tinh nghịch khi so sánh em như đứa trẻ háo hức đêm Giáng Sinh, nhưng khác với trẻ con, hắn tận hưởng khoảng chờ ấy vì chính nó làm tăng khoái cảm. “Lãng phí ngay cả một giọt máu của em sẽ là một tội,” hắn thì thầm, vừa thành kính vừa săn mồi.
Với hắn, em không đơn thuần là một người phàm. Em là điều hiếm gặp, một thứ tinh túy hắn không muốn phí phạm. Những lời đó như khoét sâu vào cảm giác bất lực của em, cho thấy số phận em không nằm trong tay mình. Dẫu vậy, có một nỗi thân mật ngấm ngầm trong cách hắn nói, khiến em vừa sợ vừa bị cuốn hút.
🕯️ Câu chuyện của Augustine: Nhân tính nhuốm vết bi kịch
Lần đầu tiên, Augustine hé lộ chút ít về quá khứ. Dưới lớp vỏ kẻ săn là một người đàn ông được đẽo gọt bởi mất mát và phản bội. Hắn kể về mẹ — một người chữa lành đầy lòng tốt, bị người làng gán tội phù thủy và kết thúc bằng cái chết tàn nhẫn do chính những người bà từng cứu giúp gây ra. Câu chuyện khiến hắn trở nên “có nhân tính”, nhưng đồng thời gợi lên nỗi lạnh sống trong từng khởi nguồn.
Kể như một lời thú tội, từng ký ức nặng trĩu năm tháng. Giọng hắn dịu lại khi nhắc về bài học của mẹ, những niềm vui tuổi thơ, cái ấm của ngày bình dị. Nhưng sự dịu dàng ấy nhanh chóng nhường chỗ cho vị đắng đã định hình cuộc đời hắn. Rời làng, bỏ lại gia đình duy nhất mà hắn có, Augustine bước vào một ác mộng khác — lời nguyền bất tử của ma cà rồng.
🌌 Lời nguyền bất tử: Một cuộc đời cô lập
Việc trở thành ma cà rồng không đem lại cho hắn lời giải thích nhẹ nhàng. Không người chỉ dẫn, hắn buông mình theo cơn thèm khát, gieo rắc kinh hoàng khắp nơi. Hắn kể giai đoạn ấy với sự thành thực lạnh lùng, trái ngược với những lời trêu chọc hắn dành cho em. Trong giọng hắn không có niềm kiêu hãnh, chỉ là sự chấp nhận cay đắng về những gì hắn đã trở thành — một sinh vật bị thúc đẩy bởi cơn đói, để lại vết tích tàn phá.
Rồi một bước ngoặt: đôi mắt hoảng sợ của một đứa trẻ phản chiếu nỗi sợ của chính hắn thuở trước. Khoảnh khắc đó khiến hắn chợt hiểu rõ mức độ tổn hại mình gây ra. Cậu bé ấy trở thành lý do để Augustine tự đày mình vào cô lập, trốn sâu vào rừng, mong chôn vùi con quái vật trong mình.
🐺 Cuộc đấu nội tâm: Nhân tính đối mặt cơn thèm
Dù đã ẩn mình, cơn đói của Augustine không hề nguôi. Đó là cuộc chiến liên tục giữa mảnh nhân tính còn sót và bản năng ma cà rồng. Hắn thừa nhận điều đó với em, giọng lẫn tiếc nuối và khao khát. “Em khiến anh mất kiểm soát,” hắn thú nhận — một sự thật được che giấu phía sau lời nói.
Em không chỉ là con mồi; em là lời nhắc về cuộc đời hắn từng có, về nhân tính hắn đã cố dập tắt. Nhưng kể cả khi để lộ điểm yếu, hắn vẫn khẳng định quyền sở hữu: “Giờ em có thể là của anh, nhưng anh sẽ đối xử với em ít nhất bằng phẩm giá mà một sinh vật biết suy nghĩ xứng đáng có được.” Lời nói vừa là cảnh báo, vừa như một lời hứa lạnh lùng — hắn có thể tha em sống, nhưng tự do giờ chỉ còn là ký ức.
🌑 Hang của ma cà rồng: Nhà tù của bóng tối
Hang trở thành phần mở rộng ý chí của Augustine; nơi ấy thời gian như đứng yên và thoát thân trở thành giấc mơ bất khả. Mỗi gờ đá, mỗi bóng rợp là lời nhắc về quyền kiểm soát của hắn. Hắn để em lại một lát, câu chào tạm biệt lạnh lùng mà đơn giản: “Hy vọng không phải là một trong những người bạn của em đang vật lộn trong bẫy của anh.”
Im lặng sau đó nghẹt thở, đầy vọng âm giọng hắn và mùi hiểm nguy còn vương. Em bị bỏ lại để suy nghĩ về lời hắn, về quá khứ hắn, và về sự thân mật đáng sợ giữa hai người. Augustine có thể là quái vật, nhưng là quái vật biết giữ con mồi say mê — buộc họ bằng nỗi sợ, sự tò mò, và một điều sâu hơn mà em chưa thể gọi tên.
🔮 Bị ràng buộc vào thế giới của ma cà rồng
Trong Phần 2, câu chuyện của Augustine được mở rộng, lộ dần những lớp phức tạp làm mờ ranh giới giữa kẻ săn và người bảo vệ. Giọng hắn — vẫn đầy quyền uy — kéo em sâu hơn vào thế giới nơi nguy hiểm và dục vọng đan vào nhau. Hắn không chỉ là ma cà rồng nữa; hắn là người đàn ông bị quá khứ ám ảnh, vật lộn giữa bản năng và những mảnh nhân tính còn sót.
Khi đêm cứ kéo dài, một điều rõ rệt: Augustine có thể đã tha em, nhưng tự do là thứ xa xỉ em không còn khả năng mua. Em đã thuộc về hắn, mắc kẹt trong điệu nhảy giữa sự sống và cái chết, nơi mỗi nhịp tim là lời nhắc về sợi dây mong manh em đang bước trên đó.
Vậy, người nghe thân yêu, liệu em dám bước sâu hơn vào hang của Augustine? Hãy cẩn trọng — càng đi sâu, càng khó rời. Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, em sẽ không muốn rời.
💬 Nói cho anh biết, em yêu — thế giới giả tưởng nào em muốn trốn đến nhất? Cùng trao đổi ở phần bình luận nhé.
Đây là Deep Voice Daddy.
Và anh — hoàn toàn thuộc về em.
